Articles by "cau-chuyen-tinh-yeu"

Hiển thị các bài đăng có nhãn cau-chuyen-tinh-yeu. Hiển thị tất cả bài đăng

 “Alo, xin chào!” Trong lòng người chồng như có dao cắt, không cách nào giải thích được. Đang lúc giận dỗi toan cúp máy thì đầu dây bên kia lại nói: “Cho hỏi anh là ai vậy? Trong điện thoại rõ ràng hiện lên 2 chữ: ông xã”.


Cuộc gọi định mệnh sau ngày ly hôn

Một căp vợ chồng đã lấy nhau được 20 năm thì quyết định li hôn. Nguyên nhân là từ khi kết hôn hai người luôn cãi vã, bất đồng ý kiến, tính cách không hợp. Nếu không phải lo cho con thì hai người đã đường ai nấy đi rồi. Dường như chỉ cần đợi con trưởng thành, không để cha mẹ phải lo lắng thì 2 người sẽ sống cuộc sống tự do của mình, không cần phải nhẫn nhịn những cuộc cãi vã vô nghĩa nữa.

* Có thể bạn sẽ xem:
Sau khi kí đơn li hôn, 2 người đi ra từ văn phòng luật sư, người chồng đề nghị: “Ăn cơm cùng nhau một bữa nữa nhé!”. Người vợ nghĩ rằng, tuy đã li hôn rồi, nhưng hai người cũng không phải là kẻ thù, ăn bữa cơm cũng chẳng có gì không được cả.
Vào nhà hàng ăn, người phục vụ mang lên một đĩa cá chua ngọt, người chồng liền gắp một miếng cá cho người vợ và nói: “Em ăn đi! Đây là món ăn em thích nhất mà.”
Người vợ lúc ấy đỏ hoe 2 mắt, nói: “Em thất vọng quá, tại sao anh cứ luôn khăng khăng làm theo ý mình, cái gì cũng tự mình đưa ra rồi quyết định, không quan tâm đến cảm nhận của em vậy. Kết hôn lâu như vậy rồi, lẽ nào anh không biết cả đời này món em ghét nhất chính là cá sao?”.
Cuộc gọi định mệnh sau ngày ly hôn

Lúc này người chồng cũng nghẹn ngào nói: “Em luôn không hiểu tình cảm của anh dành cho em, lúc nào anh cũng nghĩ phải khiến em vui thế nào, luôn dành cho em những gì tốt nhất. Em biết không, cả đời này món mà anh thích nhất chính là… cá chua ngọt.”.
Hai người yêu thương nhau như thế, lại vì những vấn đề không hợp nhau mà chia cách. Đây là vấn đề tình yêu, hay là vấn đề về hôn nhân? Sau bữa ăn ấy mỗi người một ngả, anh đi đằng đông thì cô đi đằng tây, 2 người đều sợ mình sẽ hối hận, nên giao ước là trong 1 tháng sẽ không gọi điện cho nhau.
Người chồng đi được 2 bước thì có điện thoại gọi đến, là điện thoại của người vợ. Anh do dự rất lâu, cuối cùng cũng không nghe. Anh trở về nhà, cả đêm cứ trằn trọc không ngủ được, trong lòng nóng như lửa đốt, dằn vặt vô cùng. Anh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đã gọi điện cho vợ thể hiện sự hối hận của mình.
Lại không có ai bắt máy cả. Sau khi gọi rất nhiều lần rồi, cuối cùng có người nhận, lại là giọng của 1 người đàn ông lạ: “Alo, xin chào!” Trong lòng người chồng như có dao cắt, không cách nào giải thích được.
Đang lúc giận dỗi toan cúp máy thì đầu dây bên kia lại nói: “Cho hỏi anh là ai vậy? Trong điện thoại rõ ràng hiện lên 2 chữ: ông xã”.
“Alo, tôi là chồng cô ấy, anh là ai?” Trong câu nói biểu lộ rõ ý thách thức. “À, tôi là bác sĩ, mời anh nhanh chóng đến bện viện XXX ngay, vợ của anh bị tai nạn, hiện đang cấp cứu!”. Lời bác sĩ như sấm đánh ngang tai anh, anh lao nhanh đến bệnh viện.
Hóa ra sau khi 2 người chia tay ngày hôm đó, tinh thần cô ấy không ổn, lúc qua đường bị xe ô tô đâm vào. Người vợ trước khi bất tỉnh đã gọi điện cho chồng, nhưng anh lại không bắt máy.
“Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi, ông nhất định phải cứu cô ấy! Tôi năn nỉ ông!”. Nói rồi, anh quỳ gối trước bác sĩ. Bác sĩ liền đỡ anh ta đứng lên, “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức cứu cô ấy, bây giờ đang phẫu thuật, đầu cô ấy bị va đập nghiêm trọng, cho dù có tỉnh lại cũng trở thành người thực vật. Anh phải chuẩn bị tinh thần!”
Người chồng hoảng hốt, bất an, anh cứ đi đi lại lại ở hành lang, “Nếu như cô ấy chết đi, tôi phải làm sao đây? Tôi làm thế nào mới đối diện được với chính mình?”.
Đèn phòng cấp cứu đã tắt
Các bác sĩ đẩy cửa bước ra, 1 vị bác sĩ già nhất đến trước mặt anh, “Chúng tôi đã cố hết sức, cô ấy có lẽ không sống được đến sáng mai. Anh vào thăm cô ấy đi, chuẩn bị hậu sự đi! Cô ấy đã không thể nói được nữa rồi!”.
chuyện tình yêu buồn cảm động

Anh dường như sụp đổ, đẩy cửa bước vào phòng.
Người vợ nằm trên giường đã không còn nhìn ra diện mạo, băng quấn quanh đầu chỉ chừa ra mắt và mũi. Người chồng đau như cắt, đến trước giường vợ nói: “Anh đến muộn mất rồi!”. Nói chưa dứt lời, nước mắt anh đã trào ra!
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay vợ, ngạc nhiên thấy khóe mắt cô ấy đỏ hoe ướt ướt, hai hàng nước mắt làm ướt vải gạc, miệng cô khẽ mấp máy, hình như muốn nói gì đó.
Anh vội ghé tai sát vợ, giọng cô yếu ớt, ngắt quãng: “Em… đã điện thoại cho anh, chỉ là… muốn… nói với anh, trong tủ lạnh có sủi cảo, còn giấy bảo hiểm và sổ tiết kiệm trong ngăn kéo, mật khẩu là ngày sinh của anh, còn có mì sợi mà anh thích nhất, còn có… em… yêu… ”. Chưa nói dứt lời, cô không còn nói được nữa. Cô cũng không thở được nữa rồi.


Anh bật khóc nức nở. Đến lúc này đây cô vẫn nhớ căn dặn anh, nhớ tới món mì sợi! Kết hôn bao nhiêu năm, anh chỉ thấy cô ốm có 1 lần, mà món mì cô làm thì rất khó ăn!
1 tháng sau, người chồng mở giấy bảo hiểm trong ngăn kéo, ngày làm thủ tục bảo hiểm là ngày đăng kí kết hôn, người thừa hưởng tất nhiên là tên anh. Số tiền không lớn, chỉ có hơn 30 triệu, nhưng ở giữa có kẹp 1 giấy ghi chú, “Chồng yêu à, lúc anh thấy tờ phiếu này có lẽ em đang ở thế giới bên kia rồi. Cho dù chúng ta sau này có thế nào, nếu có lí hôn thì em vẫn muốn anh biết, tình yêu của em với anh trước sau không đổi, thiên chức làm vợ em không tiếp tục được nữa, cho dù em đi rồi, nhưng số tiền bảo hiểm này sẽ thay em, phần nào tiếp tục chăm sóc anh, giống như là em vẫn ở bên anh. Trên thiên đường em sẽ cầu chúc cho anh, yêu anh!”.

khóc- tình yêu buồn
Đọc những dòng này, anh nấc lên, khóc không thành tiếng. Cô ấy trước khi chết vẫn muốn nói “Em yêu anh”!
Sinh mệnh mong manh như thế, ngắn ngủi như thế, vậy thì chúng ta có nói được bao nhiêu lần “em yêu anh”? Thể diện cái gì, giận dỗi cái gì, trong tình yêu không nên quá cố chấp. Khoan dung một chút! Cảm thông một chút! Hiểu nhau một chút! Đừng để trong cuộc sống có những điều đáng tiếc như vậy! Nếu không thì bạn sẽ bỏ lỡ một người cả đời yêu bạn, cuối cùng chỉ nói được một lần câu “anh yêu em.”
Lúc ấy thì có hối hận bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể nghe được lời bày tỏ yêu thương như vậy nữa! Chúng ta cũng chẳng có lí do gì để mà không nói với người mình yêu câu “anh yêu em” cả. Nói với cô ấy, để cô ấy biết tình cảm của bạn, cô ấy là bầu trời của bạn, là sự sống của bạn!
Phải đối xử với bản thân mình tốt một chút vì một đời người đâu có dài. Phải đối xử tốt với những người bên cạnh ta, vì kiếp sau đâu ai biết là còn có thể gặp nhau nữa hay không! Người ta nói: “Tu 100 năm được ngồi chung thuyền, tu 1000 năm mới cùng chăn gối.” Vậy nên, hãy biết trân trọng những hạnh phúc nhỏ nhoi và bình thường bên cạnh bạn.

Nguồn: Cuộc gọi định mệnh sau ngày ly hôn

- Sưu tầm
Blog chuyện ấy

Không nhiều người biết rằng trong mối quan hệ này, chị là vợ của một người đàn ông mà người đó là nhân tình của cô gái trẻ đang ngồi trước mặt chị.


[Chuyện Yêu] Vậy chị bán chồng bao nhiêu tiền.
Vậy chị bán chồng bao nhiêu tiền.

- Chị đừng đóng vai người đàn bà tội nghiệp thêm nữa. Bao nhiêu năm nay vì chị mà anh ấy khổ. Anh ấy không nói ra nhưng chị phải hiểu chứ?

Chị vẫn im lặng không nói gì. Đúng ra là chị không biết phải nói gì vào lúc này, khi mà cô nhân tình của chồng ngồi trước mặt trẻ trung hơn chị, xinh đẹp hơn chị… Không cần biết chồng chị có yêu cô ta thật hay không nhưng điều quan trọng là bây giờ, cái bụng bầu lấp ló của cô ta là điều mà mãi mãi chị không bao giờ làm được, dù có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa

-Giờ em muốn gì?

- Tôi phải hỏi chị muốn gì mới đúng? Hơn 10 năm chị trói buộc anh ấy, không cho anh ấy đi tìm hạnh phúc mới. Chị nói đi, giờ chị muốn gì thì mới buông tha cho anh ấy?

Chị nhìn cô gái trẻ hơn mình cả chục tuổi đang gân cổ lên nói mà thấy xót thương. Chị đưa tay chạm nhẹ vào tay Minh Trang:

- Em bình tĩnh, đừng nóng, không tốt cho đứa bé trong bụng. Giờ em là mẹ rồi mà
- Chị không phải dạy tôi cách làm mẹ thế nào? Chị làm gì có đủ kiến thức để nói với tôi về điều đó.
Giờ chị nói đi, chị bám vào anh ấy chỉ vì anh ấy là người làm ra tiền thôi đúng không? Chị muốn bao nhiêu tôi có thể cho chị để buông tha cho anh ấy.

- Em gặp chị thế này, anh ấy có biết không?

- Tất nhiên là biết, anh ấy không muốn phải đối diện với chị nên đã để tôi đi tìm chị đó. Chúng tôi đã có con với nhau, là một gia đình hạnh phúc, vì thế, mong chị hãy buông tha cho anh ấy đi. Anh ấy nói chị cần bao nhiêu tiền, cần tài sản gì thì cứ việc, chỉ cần chị đồng ý kí giấy ly hôn.

Chị không nói thêm gì nữa, chị rút từ trong chiếc túi xách ra tờ đơn ly hôn đã kí sẵn:

- Phiền em đưa giùm chị cho anh ấy tờ đơn ly hôn này. Đồ đạc chị cũng đã chuyển ra khỏi nhà từ hôm qua. Vì anh ấy không về nhà nên không biết điều đó thôi. Chúc em và anh ấy hạnh phúc.


Chị rời khỏi quán cà phê với sự hả hê, thích thú của Minh Trang. Chị nghe rõ cả cuộc điện thoại mà cô hí hửng điện cho anh để thông báo: “Xong rồi anh ạ, mọi chuyện đã đúng như kế hoạch, chị ta đã đồng ý ly hôn. Giờ chúng ta đã là của nhau rồi”.

Chị thấy lòng mình nhẹ bẫng, không mệt mỏi nữa. Hơn 10 năm qua, chị đóng vai một người đàn bà tội nghiệp, níu giữ anh để anh không bỏ chị dù rằng họ không thể có với nhau một đứa con. Chị tìm mọi cách để níu giữ anh, bất chấp sự đả kích từ phía nhà chồng cho rằng chị ích kỉ. Chị làm thế… là bởi vì chị không muốn anh bị tổn thương.


Chị thấy lòng mình nhẹ bẫng, không mệt mỏi nữa

Chị đã không để anh biết rằng người không thể có con là anh. Chị yêu và dám hi sinh vì anh, thế nên chị nhận đấy là tội lỗi của mình. Chị cố gắng ở bên anh, chỉ cần anh còn yêu chị thì chị dám chấp nhận để mọi người mắng mỏ mình ích kỉ. Tiếc là, anh đã thay lòng. Chị đã cố bao bọc cái sự thật ấy đến cùng, giữ anh bên cạnh là để anh không bao giờ biết mình mới là người không có khả năng làm cha.

Rốt cục, chị chẳng giữ được trái tim của người đàn ông ích kỉ như anh. Anh đi theo cô gái trẻ đó. Anh tưởng mình hạnh phúc khi cô ta có bầu. Chị cười, cứ để anh hân hoan chào đón niềm vui đó, sự thật, một ngày nào đó nó tự phơi bày…


- Sưu tầm

Nơi anh và cô thường hò hẹn là một công viên nhỏ đối diện nhà cô. Anh đưa mắt nhìn lên cửa sổ phòng cô, đã hơn 7h tối mà sao cô vẫn chưa xuống anh khẽ thở dài lấy một cành cây nhỏ vẽ những vòng tròn trên nền tuyết cứng.

[Chuyện Yêu] Kiếp sau em chờ anh ở đâu ???

Trong mỗi vòng tròn đó anh đều viết một chứ “yêu” và tất cả chữ yêu đó đều hợp lại thành tên cô. Anh chăm chú vào kiệt tác của mình như quên cả thời gian… Còn cô vẫn lén đứng bên cửa sổ theo dõi mọi cử động của anh. Trái tim cô xót xa khi nhìn anh ngồi một mình lạnh giá. Tình yêu của anh dành cho cô chứa đựng biết bao nhiêu đau đớn và hi sinh.

Anh luôn tự ti và trách móc mình kém cỏi vì chỉ là một người công nhân không thể xứng đáng với cô, sinh viên của một trường đại học. Tình yêu của họ xen lẫn với biết bao đau khổ dằn vặt khi gia đình cô ra sức ngăn cấm. Đã biết bao lần cô muốn rời xa để không mang thêm áp lực đau khổ đến cho anh nhưng trái tim cô lại không thể. Cuối cùng không chịu được cô lao xuống cầu thang…

Cô đứng trước mặt anh. Anh vui mừng chạy đến ôm chặt cô vào lòng: “Cuối cùng em cũng đã đến, anh đã sợ em không thể gặp anh!”. Bàn tay anh khẽ vuốt mái tóc cô, anh dịu dàng nhìn cô nói: “Hôm nay anh phải về nhà thăm bố mẹ một thời gian. Nhưng anh sẽ rất nhớ em!”

“Ban ngày mẹ em đi làm anh có thể gọi điện cho em, em sẽ chờ điện thoại của anh, như vậy sẽ giống như chúng mình được ở bên nhau vậy, sẽ không buồn nữa!”. Cô nép mình bên vai anh thầm thì.

Anh khẽ ôm chặt cô hơn và chỉ cho cô thấy tác phẩm trên tuyết mà anh đã làm tặng cô. Trên nền tuyết trắng tên cô được viết bằng hàng trăm chữ yêu hợp lại, trái tim cô run lên vì xúc động, cô biết anh yêu cô rất nhiều.

[Chuyện Yêu] Kiếp sau em chờ anh ở đâu ???

Anh khẽ lấy tay kéo cao cổ áo cho cô, rồi dặn dò: “Em ở lại nhớ chú ý học hành thật tốt, đừng nhớ đến anh nhiều quá ảnh hưởng đến việc học. Khi nào buồn em cũng đừng nhốt mình trong phòng mà hãy ra ngoài đi dạo, đi chơi với bạn bè. Những lúc không có việc gì thì đan cho anh cái áo len, đến mùa xuân anh sẽ mặc nó được chứ? Như vậy thì lúc nào cũng sẽ có cảm giác anh luôn ở bên em, em sẽ không thấy cô đơn nữa!”.

Nói rồi anh rút ra trong túi một gói giấy nhỏ nhét vào tay cô: “Đây là một ít tiền lương tháng này của anh. Anh đã giữ một ít tiền để đi đường và mua ít quà cho gia đình, còn đâu em giữ lại để mua cho mình một bộ quần áo mới nhé! Cẩn thận đừng để mẹ em biết nếu không anh sợ em phải chịu khổ”.

Cô cầm gói tiền của anh trong tay mà nước mắt lăn dài… Sau đó cô đưa anh ra bến tàu. Khi anh bắt đầu bước lên xe, cô nhét gói tiền vào túi anh và nói: “Anh hãy cầm số tiền này mua thêm ít quà cho bố mẹ, còn em sẽ giữ một đồng coi như là món quà Tết anh tặng cho em. Trên đường đi nhớ bảo trọng anh nhé!” Anh chưa kịp phản ứng gì thì đoàn tàu đã nhanh chóng chuyển bánh. Anh vội vã gọi với lại theo cô: “Giữ gìn sức khỏe em nhé! Anh nhớ em rất nhiều!”. Cô gật đầu vẫy tay nhìn bóng anh khuất xa dần…

Về đến nhà, việc đầu tin là anh gọi điện về cho cô. Nhưng mẹ cô cầm máy, bà lạnh lùng nói: “Anh có phải là người công nhân đang theo đuổi con gái tôi không? Xin anh hãy tránh xa con gái tôi, nó đang ốm và không muốn gặp anh! Lần sau xin anh đừng bao giờ gọi điện đến nữa”.

Anh đau đớn, lẳng lặng dập máy, nghĩ đến cô đang ốm, lòng anh thấp thỏm không yên. Còn cô cả ngày chỉ nằm trên giường chờ điện thoại của anh, nhưng mấy ngày rồi vẫn không thấy anh gọi về, trong lòng cô cũng lo lắng không yên.

Để bớt nhớ anh, cô đi mua len về đan áo như lời anh dặn. Cho đến một ngày chuông điện thoại reo vang, cô nhấc máy vừa nói được tiếng alo thì mẹ cô đã tiến lại gần. Cô chỉ kịp nghe thấy giọng anh gấp gáp: “Là em có phải không? Em sao rồi? Sao không nói gì? Em bị cảm đã đỡ chưa? Trả lời anh đi…Em!”.

Cô không kịp nói gì thì mẹ cô đã ngay lập tức dập máy. Bà tức giận thẳng thừng nói với cô: “Nếu con còn ngang bướng tiếp tục giao du với thằng công nhân đó, thì nhà này coi như không có đứa con gái này nữa!”. Cô đứng đó chết lặng. Chờ mẹ đi rồi cô mới bắt đầu khóc nấc lên, cô nhớ anh vô hạn…

Nhớ lời anh cô rời khỏi nhà ra ngoài đi dạo cho lòng khuây khoảm cô lại đến nơi anh và cô thường gặp nhau, nhìn những chữ “yêu” anh viết cho cô còn sót lại trên tuyết, nước mắt cô lại rưng rưng.

Cô bước lên xe bus sang nhà người bạn thân tiếp tục công việc đan áo của mình. Đường đi phủ một lớp tuyết cứng dày trơn nhẫy, mặc dù xe đi rất chậm nhưng vẫn bị trượt bánh nhiều lần. Bỗng cô nghe thấy một tiếng “ầm” xé tai, cùng với những mảnh kính nát vụn bắn tung tóe, cuộn len trong túi cô văng ra ngoài cửa sổ.

Cô chỉ kịp nghe tiếng ai thất thanh: “Hai xe đâm nhau rồi”, tay nắm chặt chiếc áo len đang đan dở cô thiếp đi không biết gì…

Đã hơn ba ngày đêm, cô vẫn hôn mê không tỉnh. Bố mẹ cô khóc sưng cả mắt, tuyệt vọng ngồi bên giường bệnh chờ phép màu xảy ra. Bác sỹ nói nếu cô tỉnh dậy, còn tâm nguyện gì phải làm ngay vì có thể thời gian của cô không còn nhiều nữa.

Đến nửa đêm ngày thứ tư cuối cùng bàn tay cô cũng khẽ động đậy, mẹ cô vụt tỉnh dậy ôm chầm lấy cô òa khóc, giọng bà khản đặc: “Con gái! Con có điều gì muốn nói không? Hãy nói cho mẹ, đừng ngủ nữa con…” Cô mấp máy môi nói được những tiếng đứt đoạn: “Áo..áo…len… mang cho con!”.

Mẹ cô sực tỉnh tìm cái áo len cô vẫn ôm chặt trong tay từ bữa xảy ra tai nạn đưa cho cô. Cô run run muốn giơ tay với lấy nhưng không đủ sức nữa, cô khẽ thều thào vài tiếng “Con…nhớ… anh ấy!”.

Bà vội gọi chồng đi tìm số điện thoại của chàng trai và nhắn anh đến bệnh viện ngay! Nghe thấy tên anh, cô khẽ mỉm cười rồi lại thiếp đi… Mẹ cô đau đớn cứ ôm cô mà khóc. Bà vô cùng ân hận vì đã ngăn cản cô đến với anh, bà nghĩ có lẽ tâm nguyện của con gái bà là đan xong cái áo len tặng người con trai ấy. Nghĩ vậy bà lau nước mắt và cặm cụi ngồi đan nốt phần còn lại. Nước mắt của bà cùng máu trên người cô dính vào từng sợi len khiến chiếc áo len trở lên nặng trĩu…

Khi anh đến bệnh viện thì cũng là ngày thứ năm, khuôn mặt anh hốc hác, hai mắt thâm quầng lao đến phòng bệnh của cô. Nhìn thấy cô vẫn thiếp đi trên giường, anh ngẹn ngào nắm chặt đôi bàn tay của cô òa khóc.

Như một phép màu, cô từ từ mở mắt, anh vội lau nhanh những giọt nước mắt trên mặt mỉm cười nhìn cô ấm áp: “Anh đã quay trở lại rồi đây! Em đừng lo lắng nữa nhé, có gì từ từ nói thôi..” Cô mấp máy định nói điều gì mà không thành tiếng, khóe mắt cô những giọt nước mắt thi nhau chảy, rồi cô lại thiếp đi.

Anh cứ thế ôm cô khóc nấc lên. Có lẽ dường như nghe thấy tiếng khóc của anh, cô lại từ từ mở mắt, cô dùng hết sức lực thều thào những tiếng cuối cùng: “Đừng khóc nữa…Kiếp sau…em sẽ chờ đợi anh!”.

[Chuyện Yêu] Kiếp sau em chờ anh ở đâu ???

Nói rồi cô nhắm mắt bất động. Bác sĩ đến. Giọng ông nghẹn lại: “Cô ấy đi rồi! Cô ấy phải muốn gặp anh lắm nên mới có thể chờ anh được lâu đến vậy, đó đúng là một kỳ tích. Bởi não của cô ấy hầu như đã bị chết đến 90% rồi! Anh hãy vững vàng mà sống không nên phụ lòng cô ấy!”

Mẹ cô cũng tiến lại, bà rưng rưng đưa cho anh cái áo len đã đan xong và nói đây là kỷ vật cuối cùng cô để lại.

Anh run run cầm chiếc áo trên tay, nhìn thấy những giọt máu khô trên áo, anh chao đảo quỳ xuống ôm lấy cô gào lên tức tưởi: “Hãy nói cho anh, kiếp sau em chờ anh ở đâu?”

Anh à! Khi em không thể biết chắc được tình cảm thật của mình thì nỗi đau chính là câu trả lời.Yêu là chết trong lòng một ít. Và có một sự thật là em vẫn nhớ anh – một người mà em không thể nắm giữ. Em nhớ anh – cái nắm tay bất chợt trong cơn mưa vội vã, em ghét anh nụ cười tỏa nắng trước mọi cơn mưa…

[Chuyện Yêu] Hóa ra chỉ có em ngốc nghếch

Anh và em cùng làm việc một tổng công ty nhưng khác bộ phận, Và nơi làm việc của chúng ta cách nhau tới mấy tòa nhà.
Ngày đầu tiên ta gặp nhau là lần đầu em đi qua trụ sở chính để lấy bản báo cáo công việc từ phòng kế hoạch, em nhìn thấy anh một chàng trai súp lơ với khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt lém lỉnh như liếc ngang, liếc dọc.
– Này cô, dây giầy tuột rồi kia.
Anh tỉnh bơ lướt qua và em không khỏi ngượng chín mặt. Em vừa đi vừa lẩm bẩm thầm mắng con người vô duyên như anh đó.
– Xin lỗi, tôi muốn gặp anh Quang để lấy bản báo cáo.
– Là tôi đây.
– Dạ, là anh sao.
– Đúng là tôi đây cô nàng dây giày.
Oh my god, cả phòng kế hoạch của anh cười ầm lên và đích thị là anh vừa mới nói một thứ gì đó rất mơ hồ về em.
Lần thứ hai, ta gặp nhau. Em đi ngược chiều anh, anh lướt qua em như anh vẫn vốn lướt ngang qua bao dòng đời xa lạ khác. Còn em, thì em vẫn nhớ mãi ánh mắt đáng ghét của anh chàng súp lơ là anh đó
Lần thứ ba, em gặp anh đó là lúc anh đang ngặt nghẽo trên ban công tầng hai cười thả ga và vô lối như thể vừa mới bắn rơi được mặt trời. Em ngước mắt lên, anh đưa mắt xuống, bốn mắt ta chạm nhau, anh liền tắt nắng. Và hình như đây là lần đầu tiên em cảm được thế nào là nụ cười tỏa nắng.
– Ah, đây là lần thứ ba ta gặp nhau trong ba ngày liền đó
– Ba lần sao….
– Ừ, đúng.
– Ồ, hóa ra anh ta cũng để ý đến mình thế mà hôm trước giả bộ lạnh lùng thế. Em đắc chí, cười thầm.
– Em mắc chứng độc thoại nội tâm à, công chúa.
– Công chúa.
– Ù, em đáng yêu như một công chúa mà. Anh lém lỉnh nháy mắt, rời đi.
Thế đó, anh chàng súp lơ của em khi đó thật đáng yêu.
….
Sau lần đó, anh từ văn phòng chính chuyển xuống phòng kế hoạch nhà máy là nơi em làm việc để thị sát. Vốn ba lần gặp mặt và một mối thâm giao (anh nói thế), anh quan tâm em, ân cần với em và luôn cùng với em trong bất kì kế hoạch dã ngoại nào mà em là người tổ chức cho toàn bộ nhân viên nhà máy nhân dịp hè. Và cứ thế em và anh trở nên thân thiết, kéo theo bao mối gán ghép của đồng nghiệp.
….
Một ngày cuối tuần, bầu trời mùa hạ yên ả lạ lùng, nắng nhẹ và trong xanh như ngọc, thật đẹp cho một cuộc thăm thú bãi biển An Bàng- Quảng Nam và dĩ nhiên em lại là hướng dẫn viên du lịch ở đây rồi, Ngồi trên xe ô tô em dõng dạc giới thiệu.
Kính thưa quý vị, tôi xin trân trọng thông báo đây là chuyến du lịch có kinh phí lớn nhất của tông công ty chúng ta…
Mới chỉ nói đến đây, mọi người đã vỗ tay ầm ĩ
– Thích quá, đúng là có người quen có khác. Mai Trang, em giỏi lắm.
– Mai Trang em là number one…
– Hoan hô Mai Trang… Nhờ có em mà phòng ta có chuyến du lịch hạng vip..
– Không cần phải tour đâu, lại đây Mai Trang..
Những tiéng khen ngợi, những tiếng mời gọi, em phấn khởi cười tít mắt. Anh ngước nhìn em trìu mến và ra hiệu em lại đó ngồi.
– Sao, cả tháng nay được đi biển cô thích chứ, anh ghen ty với cô quá đó.
– Trời ơi, thích gì chứ, em sắp thành người châu Phi rồi.
Em nói chưa dứt anh quay sang nhìn em cười ngặt nghẽo. Anh thật là đáng ghét. Nhưng… em thích anh như thế lắm.
Đúng 9h sáng cả đoàn đặt chân xuống An Bàng- Hội An – Quảng Nam.
Bãi biển An Bàng, thuộc phường Cẩm An, nằm cách trung tâm phố cổ Hội An khoảng 3 km về phía Đông; có chiều dài khoảng 4 km với cảnh quan tự nhiên trong lành và thảm thực vật khá đa dạng. Ở An Bàng, điều lôi cuốn với du khách nhất là những bờ cát trắng, mịn màng; những hàng dương xanh, bụi dứa già đan kín bãi biển… Nước ở An Bàng rất trong và xanh, sóng biển dịu nhẹ. Với những đặc điểm hấp dẫn trên, trang CNNGo đã xếp cửa biển An Bàng là 1 trong 50 điểm du lịch biển đẹp nhất thế giới.

[Chuyện Yêu] Hóa ra chỉ có em ngốc nghếch

Em lập tức phát ra như một cái máy phát đoạn giới thiệu coppy từ trên mạng mà không hay rằng mọi người đã rời đi.
– Có lẽ em đã mắc bệnh nghề nghiệp rồi.
Anh thì thầm bên tai em.
– May quá vẫn còn anh.
Thế là em và anh mượn cớ câu giờ lùi lại đi chơi riêng như một couple… Em đã nghĩ thế.
…….
– Sau chuyến du lịch, mắt đã nở hoa à cô em.
Tiếng chị đồng nghiệp vang lên khiến em giật mình. Em phút chốc đỏ bừng mặt, cười trừ và liền cúi xuống làm việc, trong lòng vẫn vương vấn nghĩ về chuyện sáng nay.
Hôm nay trời mưa to quá, mỗi lần trời mưa là cực hình với cô nàng chuyên đi làm sát giờ như em. Nhà xe đã xuống cấp và có nhiều vết lầy dễ trượt. Và em ngốc lắm, đến nỗi suýt nữa làm mồi cho đầm lầy tử thần ấy. Trong phút chốc em mất thăng bằng và có một bàn tay bất chợt chộp lấy bàn tay em trước khi em kịp chới với. Đó là anh- súp lơ cười tỏa nắng. À anh mới duỗi mái tóc xoăn tít, anh không còn là súp lơ nữa. Một tay anh vẫn giữ em và ánh mắt anh nhìn em trìu mến, Em bỗng chốc đỏ mặt, có một sự rung động không hề nhẹ trong trái tim em. Và kể từ lần đó, mỗi khi có cơ hội anh luôn nắm chặt tay em không rời… vì anh kêu tay em mềm yếu quá
Và cứ thế, em bắt đầu thích anh, em bắt đầu thích mỗi giờ ăn trưa anh lướt qua em vội vàng nhưng đủ thời gian để anh thì thầm rằng tan làm chờ anh về cùng nhé,
Em bắt đầu nhớ anh, em nhớ những tin nhắn anh chúc ngủ ngon ba chữ cộc lốc nhưng đều đặn và duy nhất mỗi ngày một tin. Và những hôm, tin nhắn out khỏi vòng kiểm soát, đêm đó dường như em không thể ngủ nổi….
Anh nhớ em, anh chỉ muốn được yêu em mà thôi.. Đó là lời anh nói trong một buổi chiều đầu thu tan làm về sớm chớm mùi hương sữa thơm nồng. Gió se se lạnh thổi bùng lên cái nóng rực trên đôi má em ửng hồng. Em e thẹn nép xuống đôi vai anh gầy nhưng săn chắc, em không nói gì, anh không nói gì, ta không nói gì lặng im mặc cho màn đêm buông xuống nơi đầu phố.
….
Nhưng kể từ hôm đó anh không còn nhắn tin chúc em ngủ ngon nữa. Anh như một gã phù thủy biến mất khỏi cuộc đời em khi đã đánh cắp được trái tim công chúa. Em thổn thức không yên. Em không hiểu, em không thể hiểu, em phân tích nội tâm và càng không thể biết anh đang nghĩ gì.
Một ngày
………..
Hai ngày
…………………….
Rồi ba ngày
…………………………………….
Anh gặp em, em gặp anh, ta gặp nhau và trái đất vẫn tròn như xưa.
Em lặng lẽ đi về nơi phía cuối hành lang của tòa nhà.
…….
Rồi có một hôm, trời đang nắng bỗng vô cớ đổi cơn, mưa rào rào và có sấm.
Tiếng mưa rơi lộp bộp, xào xào trước mái hiên lợp tấm fibro mà em đang trú. Như nhận ra nơi ẩn náu lý tưởng, mọi người ồ ạt tấn công về phía em. Trong phút chốc em mất thăng bằng, trong phút thoáng có một bàn tay khác bất chợt chộp lấy bàn tay em trước khi em kịp chới với.
– Này chị, chị có sao không, chị gái, chị gái ơi…
Tiếng cô gái nhỏ gọi thất thanh, tiếng sấm rền vang một cái em giật mình quay lại, nơi đằng sau lưng em đang có một bàn tay trong bàn tay khác, một ánh mắt dịu dàng say đắm với ánh mắt khác, một nụ cười nắng tỏa với một nụ cười khác.. Đó là anh.. với cô gái nhỏ, cô gái đó là nhân viên mới được ký hợp đồng chính thức phòng kinh doanh. Mưa… ào ạt tuôn.
Mưa bắt đầu rơi nhẹ hạt dần, người người bắt đầu tỏa ra các con phố có nắng…
Một tháng, hai tháng, ba tháng… em gặp anh. Anh từ đằng sau vượt qua em nháy mắt tinh nghịch và giật nhẹ tay em một cái…Có chút phẫn nộ, có chút ghen tuông, có chút hờn trách và nhiều cái chới với trong lòng. Chỉ mất 3 ngày để thân quen với một người nhưng phải mất 3 tháng em mới thôi suy nghĩ về anh, người mà em không thể nắm giữ. Đời không như là mơ, nên đời thường giết chết mộng mơ. Em bước vội vã lên trên sân thượng của tòa nhà, gió mùa thu man mác mang chút cay cay của hương hoa sữa cuối mùa…
Vậy là bấy lâu nay, chỉ có mình em tự ảo tưởng tự rung động và xao xuyến với anh – một củ súp lơ lãng tử… Phải chăng, khi yêu người ta trở nên mù quáng, nhìn gà hóa quốc. Là em quá ngốc nghếch viễn tưởng một tình yêu như đẹp như phim, phải không anh.

[Chuyện Yêu] Hóa ra chỉ có em ngốc nghếch

Có lẽ, câu chuyện này của em đối với ai đó thật tầm thường và vô vị nhưng đối với em sẽ nó đã là những rung động rất thật. Tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở, em mong thời gian qua đi, em sẽ quên hết những gì anh đã nói, đã làm, nhưng em sẽ không quên cảm giác mà anh đã đem lại cho em, những khoảnh khắc yêu thương ít ỏi, em sẽ luôn giữ nó ở một góc nhỏ trong trái tim ngốc nghếch này.

Author Name

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.